Vd chi tiểu trư khoái bào – chương 4

Chương 4: Tiểu trư tiến nhập thành

Cùng lúc đó, thanh âm hệ thống vang lên bên tai hắn: ngoạn gia Huyền Lôi, Tiêu Tiêu, đối với ngươi chủ động công kích, ngoạn gia có thể bắt đầu phản kích lại, giết chết đối phương sẽ không giảm giá trị danh vọng.

Huyền Lôi nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn về địa phương bọn họ vừa sát lợn rừng, cũng không ngờ thanh y nhân nói: “Không cần nhìn, chúng ta chờ cả nửa ngày cũng không thấy lợn rừng vương đi ra, đoán chừng hôm nay sẽ không xuất hiện ở chỗ này, ngày mai trở lại đi, vừa vặn chúng ta tiếp tế cũng được, trở về thành bổ sung một chút đi, vừa vặn mang vị này … coi như nhận lỗi.”

Dịch Thủy Hàn nhãn tình sáng lên, nhìn Huyền Lôi chờ đợi, Huyền Lôi nhìn con mắt sáng rực của Dịch Thủy Hàn, thở dài gật đầu, Dịch Thủy Hàn vui vẻ viết ra: “Cám ơn các ngươi, ta là Dịch Thủy Hàn, còn các ngươi?”

“Phốc, ngươi tên Dịch Thủy Hàn?” Huyền Lôi không biết vì sao lại bật cười.

Dịch Thủy Hàn ù ù cạc cạc gật đầu, Huyền Lôi vừa cười vừa vỗ vai thanh y nhân bên cạnh nói: “Ta là Huyền Lôi, hắn gọi là Phong Tiêu Tiêu, các ngươi 2 cái tên thật đúng là … tuyệt phối, ha ha ha.”

Phong Tiêu Tiêu không để ý đến trò đùa của Huyền Lôi, chỉ là nhàn nhạt cười nói: “Đúng vật, thật đúng là khéo ni.”

Dịch Thủy Hàn ngẩn người, cũng cười, sau đó viết: “Chúng ta có thể đi chưa?”

Phong Tiêu Tiêu cùng Huyền Lôi gật đầu, lại xoay người đi phía trước dẫn đường.

Đi khoảng chừng nửa giờ, bóng dáng chủ thành vẫn vô tung xa xa, nhưng Dịch Thủy Hàn thì mệt không chịu được, hắn ngẩng đầu nhìn 2 người phía trước nhẹ nhõm ung dung, trong lòng có chút phiền muộn, thật sự là mệt mỏi, chìa cái chân trư đâm đâm Phong Tiêu Tiêu đi ở đằng trước hắn.

Phong Tiêu Tiêu dừng bước, xoay người nhìn về phía hắn, ôn hòa hỏi: “Làm sao vậy?”

Dịch Thủy Hàn có chút xấu hổ viết: “Ta có chút mệt, chúng ta có thể hay không dừng lại nghỉ ngơi một chút?”

“Lúc này mới đi bao xa a, ngươi đã mệt?” Huyền Lôi thấy được có chút bất mãn, bọn họ vừa đi mới có nửa đường, từ đây đến thành ít nhất còn cần 20 phút, đương nhiên đó là chỉ tốc độ của hắn cùng Phong Tiêu Tiêu.

Phong Tiêu Tiêu sáng tỏ nhìn Dịch Thủy Hàn, đối với Huyền Lôi nói: “Có lẽ bởi vì chân Dịch Thủy Hàn hơi ngắn, cho nên bước đi do với chúng ta dễ mệt hơn, bất quá …” hắn ngẩng đầu nhìn trời, có chút do dự nói: “Chiếu với tốc độ hiện tại của chúng ta, trước khi trời tối còn có thể về đến thành, nếu nghỉ ngơi, thì khó khăn, hơn nữa trời tối chủ thành sẽ đóng cửa, chúng ta chỉ có thể ở ngoài thành nghỉ ngơi, chẳng qua là, ngoài thành chính là khu luyện cấp.

Phong Tiêu Tiêu tuy rằng còn chưa nói hết, nhưng Dịch Thủy Hàn nghe cũng minh bạch, chính mình kéo chân người ta. Nghĩ tới đây, hắn không khỏi có chút ủ rũ, cắn răng viết: như vậy đi, các ngươi nói cho ta phương hướng của chủ thành, ta tự mình đi thì tốt rồi, các ngươi mau trở về đi thôi, đừng để bị nhốt ở bên ngoài.

Phong Tiêu Tiêu sau khi xem xong lắc đầu nói: “Nếu như chúng ta 2 người đi, ngươi lại càng bị nguy hiểm, phiến rừng rậm này chính là khu luyện cấp cho ngoạn gia cấp 15, ngươi mới cấp 10, nếu tự mình đi sẽ rất nguy hiểm.”

Dịch Thủy Hàn nghe cũng có chút do dự, đây cũng chính là nguyên nhân ngay từ đầu hắn đi theo 2 người kia, hắn cũng nghĩ chưa kịp tiến vào chủ thành, đã bị quái ở đây tống tiễn hắn a.

Huyền Lôi nhíu nhíu mày, khom lưng đem Dịch Thủy Hàn ở đằng sau ném lên vai mình, cảnh cáo: “Ngốc được rồi, ngã xuống ta cũng mặc kệ ngươi.”

Dịch Thủy Hàn bất ngờ không kịp đề phòng, luống cuống hồi lâu mới ổn định trên vai Huyền Lôi. Phong Tiêu Tiêu lại cười cười nói: “Như thế cũng không tê.”

Huyền Lôi không để ý đến hắn trực tiếp đi nhanh về phía trước, Dịch Thủy Hàn xem cách giải quyết cái đại phiền toái này, trong đầu miễn bàn rất cao hứng, đối với khẩu khí của Huyền Lôi cũng thuận mắt không ít, người kia chính là nói năng chua ngoa nhưng tâm đậu hủ a. Dịch Thủy Hàn lấy lòng cọ cọ khuôn mặt Huyền Lôi, sau đó quả nhiên nghe được Huyền Lôi lớn tiếng: “Đồ ngốc, ngã xuống ta cũng sẽ không nhặt ngươi.”

Dịch Thủy Hàn trong lòng cười trộm.

Như lời của Phong Tiêu Tiêu, 3 người bọn họ vào thành trước khi trời tối, bất quá khi bọn họ vào thành thu hút tầm mắt của không ít người, đương nhiên phần lớn là nữ ngoạn gia.

Huyền Lôi vốn khí phách anh tuấn, Phong Tiêu Tiêu nhã nhặn tuấn mỹ, mỗi người mỗi vẻ, cũng rất thu hút, hơn nữa Dịch Thủy Hàn còn ở trên vai Huyền Lôi, đây đúng là tổ hợp càng nổi bậc, cho nên dọc đường bọn họ đi vào thành, đã nghe được vô số tiếng líu ríu của nữ ngoạn gia như là hắc y kia thật là khốc nga~, thanh y kia thật là xinh đẹp, mau nhìn mau nhìn, tiểu trư khả ái a, chính là loại hồng nhạt ấy.

Huyền Lôi cùng Tiêu Tiêu phảng phất đã quen với những ánh mắt này, nhưng Dịch Thủy Hàn ở  một bên lại an ủi chính mình: tốt xấu gì mình cũng được mọi ngươi chú mục, tuy rằng … rất không thích cách dùng từ a.

Chờ đến khi Phong Tiêu Tiêu cùng Huyền Lôi dừng lại, Dịch Thủy Hàn mới phát hiện bọn họ cư nhiên đã tới khách sạn rồi, Phong Tiêu Tiêu sờ sờ đầu của hắn nói: “Hôm nay muộn rồi, dọc theo đường đi chắc chắn ngươi cũng đã mệt mỏi, chung ta trụ một đêm ở chỗ này đi, ngày mai ngươi hãy làm nhiệm vụ.”

Dịch Thủy Hàn lập tức lệ nóng doanh tròng, Phong Tiêu Tiêu, ngươi thật sự là người tốt. Tuy dọc đường đi không cần Dịch Thủy Hàn đi, nhưng tư thế ghé trên vai Huyền Lôi của Dịch Thủy Hàn cũng mệt chết đi.

Khi bước vào khách sạn, tiểu nhị hỏi muốn mấy gian phòng, Phong Tiêu Tiêu nhìn về phía Dịch Thủy Hàn hỏi, “Ngươi muốn một gian hay cùng ta và Huyền Lôi một gian?”

Dịch Thủy Hàn vội vã gật đầu, rồi lại lắc đầu, Phong Tiêu Tiêu hiểu rõ nói: “Ngươi muốn một gian?”

Dịch Thủy Hàn gật đầu, Phong Tiêu Tiêu liền quay đầu nói: “3 gian.”

Cũng may NPC kia không có cảm thấy một con trư muốn một gian phòng có gì sai, chỉ là mặt mày rạng rỡ dẫn 3 người… thật có lỗi, là dẫn 2 người cùng một con trư đi nhận phòng.

Thật vất vả có thể ngủ được, Dịch Thủy Hàn lại đau đầu, nguyên nhân là, cái độ cao sàng giường kia … có phần rất cao. Được rồi, đối với người mà nói thì không coi là cao, nhưng đối với chiều cao của hắn hiện giờ mà nói … thật sự là có chút phí sức.

Vì thế Dịch Thủy Hàn bắn đầu huấn luyện nhảy cao.

Không biết nhảy bao nhiêu lần, Dịch Thủy Hàn rốt cuộc cũng nhảy lên được sàng giường, trải qua một phen giày vò như vậy, hắn vốn kềm nén mệt mỏi, tháo ba lô xuống, tại trên giường lăn một cái, liền tiến vào giấc mộng ngọt ngào … đương nhiên trong mộng hắn không phải là một tiểu trư.

Sáng sớm hôm sau, hắn lưu luyến không rời cùng Tiêu Tiêu và Huyền Lôi cáo biệt. Không có biện pháp, ai khiến 2 người họ muốn tiếp tục đi sát lợn rừng, mà hắn thì muốn đi làm nhiệm vụ ni, bất quá, may mà Phong Tiêu Tiêu thêm hắn làm hảo hữu, còn căn dặn sau này nếu có gì trở ngại thì có thể tìm 2 người bọn họ. Dịch Thủy Hàn được chỉ điểm của Phong Tiêu Tiêu cùng ánh mắt khinh bỉ của Huyền Lôi nhìn xuống, mới minh bạch làm thế nào thêm hảo hữu.

Phong Tiêu Tiêu trước khi đi nói cho hắn biết phương hướng của chủ thành, khiến hắn cẩn thận đừng đi lạc, Dịch Thủy Hàn nhất thời lệ rơi đầy mặt, người tốt a người tốt, lão đại ngươi chờ, chờ ta làm xong nhiệm vụ lập tức đi tìm các ngươi, đầu năm nay người tốt như vậy quá ít thấy a.

Dịch Thủy Hàn lần này không tốn nhiều sức tìm được thành chủ phủ, đáng tiếc, vấn đề cũng tùy theo mà đến. . Thành chủ phủ canh phòng nghiêm ngặt, mà hắn lại không thể miệng phun nhân ngôn, làm thế nào đi vào là một vấn đề lớn, bất quá hắn rất nhanh nghĩ đến lá thư thôn trưởng đưa, hắn lần nữa lấy ra nhìn, thấy mặt trên viết tên thành chủ, chớp mắt, ngậm thư hướng đến cửa thành chủ phủ.

“Đi đi đi, ở đâu ra một con tiểu trư? đi đi”

Quả nhiên Dịch Thủy Hàn bị những hộ về này ngăn lại, hắn không có chú ý đến thái độ của đối phương, chỉ đem thư đặt lên mặt đất, tràn đầy mong đợi hộ vệ kia nhìn thấy, mong muốn đối phương có thể minh bạch ý tứ hắn.

Hộ vệ kia thấy tiểu trư phấn hồng sắc đặt trên đất một vật, liền đi tới khom lưng nhặt leenm sau khi xem xong có chút kinh ngạc nhìn tiểu trư nói: “Đã từng nghe qua bồ câu đưa thư truyền tin, không nghĩ tới đầu năm nay trư cũng biết truyền tin a.”

Dịch Thủy Hàn nghe được muốn dùng 2 chân đạp hắn, bất quá cũng may hộ vệ kia không có nói nhảm nhiều, chỉ sợ là thấy được nét chữ trên thư, liền vội vàng hướng vào trong.

Không quá một hồi, hộ vệ kia vẻ mặt cổ quái đi ra, đối mặt với Dịch Thủy Hàn không được tự nhiên nói: “Ách … vị này … thành chủ đại nhân của ta cho mời.”

Bình luận về bài viết này