Vd chi tiểu trư khoái bào – Chương 69

Chương 69: Lúc này mới gọi là phúc hắc…

Ra chuyện là như vậy, Lâm Tử Diệp đích thật là không có tâm tình lên trò chơi. Ngày thứ 2 hắn mượn tiền đi cửa hàng mua vài thứ, sau đó đi thăm Dương Dương 1 chút. Tuy chỗ tạm giam không phải là nhà ngục chân chính, thế nhưng hoàn cảnh bên trong chỉ sợ cũng không tốt hơn, mặc kệ nói như thế nào, trước tiên phải mua chút đồ ăn quần áo gì đó đưa qua mới là thượng sách.

Sau khi tới chỗ tạm giam, không phí sức gì đã được gặp Tần Dương. Mặc dù thấy cậu không nói gì, thế nhưng Lâm Tử Diệp vẫn từ 2 mắt đỏ bừng của cậu nhìn ra được, hài tử này ở bên trong chỉ sợ cũng không phải tốt. Sau khi đem đồ ăn cho cậu, liền an ủi: “Dương Dương, ngươi trước đừng gấp, luật sư đã tới hôm qua đã bắt đầu giúp ngươi thu thập chứng cứ, những món ăn này cùng một ít y phục này là ta mua cho ngươi, ngươi bây giờ còn chưa thể ra, nhớ tự chăm sóc bản thân, đối với cảnh sát phải có lễ phép, biết không?”

Tần Dương nhìn Lâm Tử Diệp, hấp mũi muốn khóc, thế nhưng cậu vẫn nhịn xuống: “Lâm ca, chuyện của ta … ngươi ngàn vạn lần đừng nói cho viện trưởng bọn họ, viện trưởng đã vì cô nhi viện vất vả ngược xuôi 2 năm nay đã mệt chết đi, chúng ta đều đã ra riêng, đừng làm phiền ông ấy.”

Lâm Tử Diệp trong lòng căng thẳng, hé miệng gật đầu. Hay là nói may mắn trong bất hạnh, bọn họ gặp được viện trưởng tốt, ít nhất những năm gần đây ăn no mặc ấm là không vấn đề, chỉ là … cũng có giới hạn, sinh hoạt của cô nhi viện không có khả năng đầy đủ sung túc, đây có lẽ là do viện trưởng của bọn hắn có bản lĩnh, bằng không chỉ sợ bọn họ cũng giống như cô nhi ở cô nhi viện khu tây, đã sớm không còn nhà để về.

Tần Dương cúi đầu, khẽ hỏi: “Lâm ca, ngộ nhỡ … ta thực sự phải ngồi tù, vậy … làm sao bây giờ?”

Lâm Tử Diệp kéo kéo khóe miệng: “Đứa ngốc, nói gì chứ? Luật sư không phải đã nói rồi sao, ngươi có lý do phòng vệ chính đáng, ngươi phải tin tưởng luật sư 1 chút a, ngươi a, hiện tại chính là phải tự chăm sóc bản thân, đừng để chúng ta ở bên ngoài bận việc cả buổi, còn ngươi ở bên trong thì đem thân thể của mình lộng đến suy sụp, chúng ta đây bận việc còn có ý nghĩa gì chứ?”

Lâm Tử Diệp nhìn dáng dấp ủ rũ của Tần Dương, chợt nhớ tới sáng sớm lúc Trần Phỉ Nhiên gọi điện thoại cho mình nói chuyện, liền mở miệng hỏi: “Được rồi, Dương Dương, ngươi nói gia thế người bị ngươi đánh cường lắm, vậy ngươi có biết hắn tên gọi là gì hay không? Phỉ Nhiên … cũng là bằng hữu của ta có nói, nếu như biết rõ bên kia tên gọi là gì , thì y có thể nghĩ biện pháp xem có thể để đối phương bỏ kiện, chấp nhận hòa giải hay không?”

Tần Dương suy nghĩ 1 chút rồi nói: “Ta nhớ người kia tên là Hoàng Bác, rất nhiều người gọi hắn là Hoàng thiếu gia.”

Lâm Tử Diệp gật đầu, biết tên người là đủ rồi, tốt rồi. Sau đó hắn an ủi Tần Dương 1 hồi rồi ly khai cục cảnh sát. Sau khi ra khỏi cục cảnh sát, Lâm Tử Diệp gọi điện thoại liên lạc Trần Phỉ Nhiên.

“Uy, tiểu trư, thế nào, Tần Dương biết người kia tên gọi là gì chưa?” giọng nói Trần Phỉ Nhiên nhẹ nhàng trầm thấp thông qua ống nghe truyền tới, khiến tâm Lâm Tử Diệp đang có chút hoảng loạn dần dần bình ổn lại.

“Ân, Dương Dương nói người kia tên là Hoàng Bác, mọi người bên cạnh gọi hắn là Hoàng thiếu gia. Phỉ Nhiên, ngươi biết hắn không?”

“Hoàng Bác … ta hình như đã từng nghe qua ở đâu a? Nga, A Tranh nói hắn biết, như vậy đi, tiểu trư ngươi đang ở đâu?”

“A Tranh?”Lâm Tử Diệp không phản ứng kịp, qua một hồi mới nhớ đến hẳn là Phong Tiêu Tiêu, hắn vốn tên là Hạ Tự Tranh: “ta hiện tại đang ở ngay cổng cục cảnh sát, làm sao vậy?”

“Không có gì, ngươi ở đó chờ ta, ta đi đón ngươi, ta đối với người này không rành, chúng ta hỏi A Tranh 1 chút là được.”

“A, thế nhưng …. quá phiền hắn đi?” Lâm Tử Diệp có chút do dự, vốn làm phiền Trần Phỉ Nhiên y đều đã khiến hắn có chút không yên, bây giờ lại thêm Hạ Tự Tranh…

“Không sao, trước đem người cứu ra quan trọng hơn, nhà tù không phải là nơi tốt để vào đúng không? Tần Dương bao nhiêu tuổi? Không thể để cậu ấy bởi vì … chút chuyện này mà tiến vào tù không phải sao?” Trần Phỉ Nhiên thật đúng là tốt, nếu như Tần Dương không phải là đệ đệ của Lâm Tử Diệp hắn, y quản cậu ta sống chết.

“Vậy. .. được rồi, ta chờ ngươi.” nếu như nói vừa rồi Lâm Tử Diệp còn đang do dự có nên nhờ Hạ Tự Tranh giúp đỡ hay không, Trần Phỉ Nhiên nói đã khiến hắn có đáp án, cùng Tần Dương đánh ra, những cái gọi là tự tôn của hắn kỳ thực không tính là gì .. huống chi, Trần Phỉ Nhiên cùng Hạ Tự Tranh giúp đỡ hắn căn bản là không suy nghĩ đến hồi báo.

Lâm Tử Diệp ngẩng đầu nhìn trời 1 chút, đột nhiên cảm thấy .. mình nhận thức 2 người kia coi như là đổi vận đi?

Mà bên kia, sau khi cúp điện thoại, Trần Phỉ Nhiên liền thay quần áo đang chuẩn bị xuất môn, mà Hạ Tự Tranh vừa mới đến nhà y làm khách đang ngồi trên ghế sô pha trước mặt cười nói: “Thế nào, muốn đi đón người?”

Trần Phỉ Nhiên gật đầu nói: “Ngươi có muốn cùng đi hay không? Hay là ở nhà của ta chờ chúng ta?”

Hạ Tự Tranh không lập tức trả lời, chỉ nghiêng đầu hỏi: “Lại nói tiếp, ta khá hiếu kỳ quyết định của ngươi.”

“Quyết định?” Trần Phỉ Nhiên sửng sốt: “Quyết định gì?”

Hạ Tự Tranh thiêu mi: “Ít giả ngu, là vấn đề ta nói với ngươi trong trò chơi hôm qua, ngươi lẽ nào còn chưa suy nghĩ kỹ?” Cho dù Trần Phỉ Nhiên nói không có, hắn cũng không tin, hôm qua Trần Phỉ Nhiên rõ ràng là logout chạy trốn, đây chứng minh trong lòng y cũng rất loạn, mà Trần Phỉ Nhiên vốn không phải người thích làm đà điểu, nếu đã minh bạch vấn đề tự nhiên sẽ suy nghĩ cẩn thận.

Trần Phỉ Nhiên lúc này mới biết Hạ Tự Tranh chỉ là cái gì, không khỏi cười khổ: “Ta hôm qua cũng muốn .. muốn nói cho rõ ràng … cũng không thể nói rõ, dù sao …” Trần Phỉ Nhiên có chút phiền táo gãi gãi đầu nói: “nếu như để tiểu trư rời khỏi ta, hoặc là ta rời khỏi tiểu trư … ta nghĩ ta không cho phép, cũng làm không được.”

Hạ Tự Tranh thở dài nói: “Vậy thì có gì không rõ? Ngươi đây không phải là rất minh bạch rồi sao? Bất quá ta cảnh cáo ngươi, ta hôm qua đã nói không được đùa giỡn, tiểu trư không phải người có thể đùa giỡn, nếu như ngươi thực sự muốn nếm thử, tốt nhất cắt đứt tư tưởng này cho ta, nếu như ngươi làm không được, ta đây sẽ giúp ngươi.”

“Giúp ta? Ngươi làm thế nào giúp?” Trần Phỉ Nhiên nghi hoặc.

“Hắc hắc.” Hạ Tự Tranh vuốt cằm nói: “Ta nhớ, tiểu trư cũng rất có hảo cảm với ta, không bằng … ta …”

“Ngươi đừng hòng!” không đợi Hạ Tự Tranh nói xong, Trần Phỉ Nhiên liền biết ý hắn, lập tức giơ chân: “Hạ Tự Tranh, ngươi đừng hòng theo ta cướp người, nhất là tiểu trư, được rồi, ta cũng không nhiều lời với ngươi, ta đi đón người, ngươi ở chỗ này chờ đi. Tránh ngươi … hừ hừ.” Trần Phỉ Nhiên vừa nói xong liền mở cửa biến mất.

Hạ Tự Tranh có chút nghẹn họng nhìn trân trân gian phòng vắng vẻ không nói nên lời vì kinh ngạc, dở khóc dở cười nói: “Không cần phản ứng lớn như vậy đi? Ta chỉ là nói 1 chút a, thực sự để lại ta 1 mình, thật sự là trọng sắc khinh bạn a!” Hạ Tự Tranh vừa nói vừa nhàn nhã mở tạp chí, bất quá, nhớ lại bộ dạng nhớt nhác vừa rồi của Trần Phỉ Nhiên không khỏi cười cười, người này rốt cuộc cũng có nhược điểm, thời gian sau này hẳn là sẽ có rất nhiều màu sắc đi?

Lâm Tử Diệp cũng không có chờ lâu đã thấy xe của Trần Phỉ Nhiên tới, sau khi lên xe, hắn có hơi hơi khó hiểu hỏi: “A Tranh đâu?”

Tâm Trần Phỉ Nhiên trầm xuống, xem ra tiểu trư đối với tên kia thực sự có chút để tâm, bằng không sao vừa lên xe liền hỏi hắn? Vì vậy y trầm giọng nói: “Đang ở nhà của ta, hắn lười sang.” thiên a, hãy tha thứ y đã nói dối đi.

Lâm Tử Diệp khó hiểu nhìn bộ dạng nghiêm túc của Trần Phỉ Nhiên, gật đầu không hỏi lại gì. Thực ra lại nói tiếp, hắn vừa rồi hỏi như vậy, bởi vì lúc hắn gọi điện, nghe ý của Trần Phỉ Nhiên hẳn là đang ở cùng 1 chỗ với Hạ Tự Tranh, hiện tại hắn chỉ thấy Trần Phỉ Nhiên một người, đương nhiên muốn hỏi một chút, dù sao cũng đã là bằng hữu 1 thời gian.

“Được rồi, lăn qua lăn lại cả buổi. Ngươi có đói bụng không? Chúng ta tìm chỗ nào ăn cơm đi.” Trần Phỉ Nhiên vừa nhìn thời gian đã thấy gần trưa, liền mở miệng hỏi nói.

Lâm Tử Diệp khẽ lắc đầu nói: “Ta còn chưa quá đói.”

“Không đói bụng cũng phải ăn, ta biết ngươi lo cho Tần Dương, thế nhưng ngươi không thể không quản thân thể của mình. Đi, chúng ta đi tìm chỗ ăn.” Trần Phỉ Nhiên nói 1 cách nghiêm khắc.

“Ách, ngươi vừa rồi không phải nói A Tranh đang ở nhà ngươi sao? Chúng ta đi ăn thì hắn phải làm sao bây giờ?” Lâm Tử Diệp chợt hỏi, hắn cũng vừa mới nhớ tới.

Trần Phỉ Nhiên nghiến răng nghiến lợi, Hạ Tự Tranh kia đúng là âm hồn bất tán, may mà không có dẫn hắn đến, bằng không mình chỉ sợ sẽ thành tài xế! Trần Phỉ Nhiên hít sâu 2 hơi mới nói: “Ta gọi điện thoại nói cho hắn, kêu hắn về nhà ăn cơm.”

Lâm Tử Diệp lắc đầu nói: “Như vậy không tốt lắm, không bằng như vậy đi, dù sao bên ngoài cũng không có món gì muốn ăn, chúng ta đi cửa hàng mua vài thứ rồi về nhà ngươi tự mình làm ngon hơn, sạch sẽ lại hợp vệ sinh.”

“Tự mình làm?” Trần Phỉ Nhiên kinh ngạc nhìn hắn. Lâm Tử Diệp gật đầu, Trần Phỉ Nhiên có chút xấu hổ nói ra: “Ách, ta không biết nấu.”

Lâm Tử Diệp bật cười: “Ai nói để các ngươi làm, là ta làm, coi như là cám ơn ngươi và A Tranh giúp ta, ngay ngã tư phía trước quẹo trái hình như có siêu thị, nhà ngươi có nhà bếp không?”

Trần Phỉ Nhiên vội vàng gật đầu nói: “Có, đương nhiên là có, nhà của ta xây rất đầy đủ.” Trần Phỉ Nhiên hiển nhiên có chút hưng phấn nho nhỏ, tiểu trư làm cơm cho y ăn a, mặc dù thức ăn trong trò chơi đều là tiểu trư làm, thế nhưng suy cho cùng thì không giống, trong đó là tiểu trư làm thức ăn mang thuộc tính, thế nhưng trong hiện thực … Trần Phỉ Nhiên đột nhiên nhớ tới, y hưng phấn cái gì a, sở dĩ tiểu trư nói như vậy, hoàn toàn là bởi vì Hạ Tự Tranh tên kia còn đang ở nhà y a!

Trần Phỉ Nhiên đẩy xe theo sau Lâm Tư Diệp, nhìn hắn chọn rau chọn thịt, càng nhìn càng thuận mắt. Ngược lại, Lâm Tử Diệp bị Trần Phỉ Nhiên nhìn có chút hoảng sợ, cho dù đưa lưng về y cũng có thể cảm giác được ánh mắt của đối phương, khiến cho hắn mấy lần muốn hỏi, thế nhưng cũng không hỏi ra miệng, bởi vì hắn căn bản không biết làm sao hỏi. Lâm Tử Diệp duy nhất có thể làm chính là nhanh nhanh chọn cho xong nguyên liệu nấu ăn, rồi đi ra khỏi siêu thị.

Lúc trở lại nhà Trần Phỉ Nhiên, Hạ Tự Tranh quả nhiên còn chưa đi. Hắn nhìn Trần Phỉ Nhiên ôm 2 túi lớn đồ ăn lại nhìn Lâm Tử Diệp 1 chút, mở miệng hỏi: “Các ngươi đây là …”

Trần Phỉ Nhiên trưng khuôn mặt ra trả lời: “Tiểu trư sợ ngươi không cơm ăn, kiến quyết phải về làm cơm cho chúng ta ăn.”

 

8 thoughts on “Vd chi tiểu trư khoái bào – Chương 69

  1. ôi, anh Trần Phỉ Nhiên ghen dễ thương quá :3
    ta hôm qua đã nói không được đùa trỡn => đùa giỡn
    truyện càng ngày đọc càng hayyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy ❤

Bình luận về bài viết này