Vd chi tiểu trư khoái bào – chương 25

Chương 25: Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn (tt)

Sắc mặt Phong Tiêu Tiêu không đổi, thiêu mi hỏi lại: “Ngươi cảm thấy nó là cái gì?”
Dịch Thủy Hàn cau mày trả lời: “Tai thỏ.”

Huyền Lôi nhịn cười nói: “Trả lời chính xác, 10 điểm.”

Dịch Thủy Hàn liếc mắt xem thường, lại hỏi: “Không phải, ý của ta là nói, y phục này sao lại có tai thỏ?”

Trán Phong Tiêu Tiêu giãn ra, “Y phục này vốn chính là kiểu con thỏ, đương nhiên là có tai thỏ.”

Dịch Thủy Hàn nhìn Phong Tiêu Tiêu một bộ dáng hùng hồn, không khỏi mở to 2 mắt nhìn: “Phong Tiêu Tiêu, ngươi sao có thể không lịch sự như thế, chưa được sự đồng ý của ta, mà mua cho ta y phục như thế này? Còn … không nói với ta một tiếng liền thay cho ta, thật hơi quá đáng!”

Phong Tiêu Tiêu bất đắc dĩ, thở dài nói: “Chính là ta cũng không có cách nào a, lúc đó ngươi đang ngủ, hơn nữa kêu thế nào cũng không dậy, ta lại vội làm nhiệm vụ, buộc lòng phải thành cái dạng này, được rồi, đừng buồn. Dù sao cũng không thể đến địa phương lạnh như vậy mà không mặc vào, cùng lắm lần sau làm cho ngươi 1 kiện khác.”

Chỉ cần Dịch Thủy Hàn nghĩ đến mình ngốc lăn ăn mặc y phục con thỏ trên tuyết dẫn quái thì khóc không ra nước mắt. Chỉ bất quá, sau khi nghe được lời nói nhỏ nhẹ của Phong Tiêu Tiêu thì hắn liền bĩnh tĩnh lại, chỉ là có hơi bất mãn mím môi, cuối cùng thở dài nói: “Được rồi, không nói đến chuyện này nữa.” Dù sao thể diện đều đã mất, hiện tại mà tính toán mới khác người, Dịch Thủy Hàn tiếp tục hỏi: “Vừa rồi Huyền Lôi vừa mới nói với chúng ta là muốn đi luyện công? Đi đâu?”

Huyền Lôi “Nga” 1 tiếng rồi nói: “Chúng ta đi Loạn Táng Cương.”

Dịch Thủy Hàn run rẩy run rẩy: “Loạn … Táng Cương? Vì sao muốn đi nơi đó?”

Huyền Lôi thiêu mi: “Ngươi hiện tại cũng đã hơn 50 cấp, so với cấp bậc của ta cùng Phong Tiêu Tiêu cũng không sai biệt lắm, đi vào trong đó là thích hợp a? Thế nào, ngươi không muốn đi?”

Dịch Thủy Hàn vội gật đầu không ngừng rồi hỏi: “Có địa phương khác thích hợp cho chúng ta thăng cấp không?”

Huyền Lôi gật đầu: “Có thì có, bất quá…”

Dịch Thủy Hàn vội vàng hỏi: “Bất quá cái gì?”

Huyền Lôi nhếch miệng cười nói: “Trên người cương thi ở Loạn Táng Cương vừa vặn có đạo cụ nhiệm vụ Tiêu Tiêu cần.”

Dịch Thủy Hàn kêu rên: “Không phải đâu, nhiệm vụ Tiêu Tiêu không phải đã làm xong rồi sao?”

Phong Tiêu Tiêu cười cười nói: “Cái này là nhiệm vụ liên hoàn, ta vừa vặn làm xong vòng đầu tiên. Kế tiếp còn 9 vòng nữa.”

Sau khi Dịch Thủy Hàn nghe xong thì vẻ mặt liền ủ rũ, Huyền Lôi nhìn cái dạng này của hắn, không có hảo ý cười nói: “Tiểu trư, khó khăn sao … ngươi sợ cương thi?”
Thân thể Dịch Thủy Hàn cứng đờ, mím môi không nói gì, thẳng đến khi Huyền Lôi không nhịn được hỏi lại 1 lần nữa, mới cúi đầu nhẹ giọng “ân” 1 tiếng.

Huyền Lôi kinh ngạc nhìn hắn, không rõ tiểu tử này hôm nay sao lại thừa nhận dễ dàng như vậy? Y cho rằng tiểu tử này ít nhất cũng giống con vịt cãi bướng một chút.

Phong Tiêu Tiêu trầm mặc một chút rồi nói: “Nếu đã như vậy … tiểu Hàn ở lại đi, ta cùng Huyền Lôi đi đánh quái làm nhiệm vụ, chờ làm xong nhiệm vụ liền trở về trả nhiệm vụ, sau đó chúng ta đi đến chỗ khác luyện công.”

Dịch Thủy Hàn lắc đầu nói: “Không cần, ta và các ngươi cùng đi đi.”

Huyền Lôi khó hiểu nhìn hắn một cái: “Không phải ngươi sợ cương thi sao?”

Dịch Thủy Hàn thở dài: “Tuy là như thế … nhưng ta càng muốn cùng các ngươi luyện cấp a .. ta vốn là cấp thấp, hơn nữa lưu lại trong thành cũng không biết làm gì, còn không bằng cùng các ngươi đi, bất quá …” Dịch Thủy Hàn nói đến đây chợt do dự một chút, còn nói thêm: “Quên đi, hay là ta không cùng các ngươi đi đi.”

Huyền Lôi thiêu mi: “Ngươi rốt cuộc có đi không, tiểu tử ngươi sao còn dễ thay đổi hơn nữ nhân?”

Dịch Thủy Hàn nháy nháy mắt, không nói gì, ngược lại Phong Tiêu Tiêu thì rất hiểu ý, trực tiếp hỏi: “Tiểu Hàn là nghĩ đến lúc đó không thể giúp chúng ta, lại ăn chùa kinh nghiệm nên xấu hổ sao?”

Dịch Thủy Hàn gật đầu rồi nói thêm: “Hơn nữa … ta sợ đến lúc đó ngộ nhỡ kéo các ngươi thụt lùi thì làm sao bây giờ? Ngươi đánh quái mà còn phải chăm ta, hay là thôi đi.”

Dịch Thủy Hàn vừa nói xong, Huyền Lôi chụp 1 cái: “Có ta cùng Phong Tiêu Tiêu, ngươi còn sợ bị cương thi ăn sao?”

Dịch Thủy Hàn ôm đầu nhìn hầm hầm Huyền Lôi: “Đi thì đi, ta sợ ngươi a.”

Phong Tiêu Tiêu trực tiếp không thèm để ý 2 cái tên oan gia kia tranh cãi om sòm, đứng dậy hướng ra ngoài vừa đi vừa nói: “Chúng ta chính là trước mua một chút dược phẩm đi, bằng không đều phải nhắn nhủ ở đây.”

**Yu Ming: ở đây có nghĩa là nếu không mua thuốc, đến lúc đó chết không kịp nói gì, nên giờ phải nhắn nhủ trước.

Dịch Thủy Hàn nhảy xuống giường hô: “Aizz, Tiêu Tiêu ngươi chờ ta một chút a.”

Huyền Lôi cũng vội đi qua, Dịch Thủy Hàn phát hiện mình chạy cả buổi, nhưng Huyền Lôi chỉ cần chạy 2 bước đã bắt kịp hắn, oán niệm a, vô cùng oán niệm a. Cũng may Huyền Lôi coi như có lương tâm, cúi người nắm Dịch Thủy Hàn để lên vai mình, rồi nhanh đuổi theo Phong Tiêu Tiêu. Dịch Thủy Hàn lâu rồi không ngốc trên vai Huyền Lôi, điều chỉnh tư thế hơn nửa ngày mới thư thái oa.

Sau khi 3 người mua hồng lam dược, liền bắt đầu hướng về Loạn Táng Cương đi, vốn Hắc Thủy Trấn không tính là nhiều người, tốt xấu gì cũng còn có chút nhân khí, thế nhưng càng đi đến Loạn Táng Cương, bầu không khí càng quỷ dị, Dịch Thủy Hàn càng ngốc lăng, phía đông bay lên một con quạ, hắn a một tiếng, phía tây thoát ra một con chuột, hắn run run, cuối cùng Huyền Lôi bất đắc dĩ đem hắn từ trên vai xuống ôm vào trong lòng.

“A?” Dịch Thủy Hàn khó hiểu ngửa đầu nhìn Huyền Lôi, Huyền Lôi chưa từng ôm hắn đi bộ, hơn nữa … Hôm nay Huyền Lôi đặc biệt nói chuyện thật là tốt, người này, uống sai thuốc sao?

Huyền Lôi cúi đầu nhìn Dịch Thủy Hàn một chút, sờ sờ đầu hắn nói: “Đằng trước là địa bàn của cương thi, không muốn thấy thì nhắm mắt, chờ chút nữa ta sẽ đem ngươi giao cho Tiêu Tiêu, nếu như có thể … Ngươi trực tiếp đi ngủ đi.” Lại nói tiếp, dáng vẻ con trư này ngửa đầu trừng mắt to nhìn mình, thật là có điểm khả ái, thảo nào hài tử đều thích. Huyền Lôi kìm lòng không đậu lại nhu nhu đầu Dịch Thủy Hàn.

Dịch Thủy Hàn kháng nghị, trừng mắt 1 cái, nhưng không nói gì, dù sao người lùn không thể không cúi đầu a. Lại nói tiếp, cái ôm của Huyền Lôi thật đúng là ấm áp a, Dịch Thủy Hàn thay đổi 1 tư thế thật thoải mái, híp mắt nghĩ, thật tốt, mình không cần phải cố giữ thăng bằng, phải biết rằng, hắn tuy là nhỏ, nhưng … bi kịch chính là mình là tiểu trư. Cho dù nhỏ tương đương với tiểu miêu, nhưng không có tính linh hoạt của miêu, cho nên mỗi khi đứng trên vai Huyền Lôi thì đều phải cẩn cẩn dực dực duy trì cân bằng, để tránh mình không cẩn thận bị té xuống, cái tên kia, nhất định sẽ không thông cảm… chỉ cần không châm chọc hắn, thì hắn đã cảm tạ trời đất.

“Được rồi.” Huyền Lôi đột nhiên hỏi: “Tiểu trư, sao không thấy ngươi làm nhiệm vụ biến hình kia?”

Bình luận về bài viết này